Nhà tôi lúc đó ở gần chợ, nên tôi nhớ như in, tôi ngửi rất rõ mùi Tết vào những ngày cuối năm. Tôi ngửi ngập tràn mùi Tết qua những chuyến xe ngược xuôi trên đường chất đầy cây trái hoa quả, trên những hàng bông vạn thọ, những nhành mai đơm đầy nụ, mà người bán bày tràn ra cả lề đường... (Bùi Tuyết Mai, Mỹ)
Tôi vẫn chưa đã thèm, tôi còn chạy theo mùi Tết bằng những chiếc xe vận tải chở đầy dưa hấu, tôi ngó mãi mê người ta căng bạt, dựng lều, giăng đèn, và sau đó, dưa hấu được chụp bắt giữa người đứng trên xe và người dưới đất, chèn ơi, tôi thấy sao mà hay, sao mà họ tài vậy ta, họ chụp bắt không rớt trái nào...
Mùi Tết, còn là tiếng “tùng xìng tùng xìng” tôi nghe được từ những tiếng chập chả vào nhau của mấy anh ngồi trên những chiếc xe ba gác đánh cho vui, khi xe đang chạy trên đường (trên đó chở cơ man nào là trống, là đầu lân, đầu ông địa…), chắc là từ chỗ tập dượt nào đó trở về, để chuẩn bị đi múa trong mấy ngày đầu năm.
Xe đi qua lâu rồi mà trí óc non nớt của tôi vẫn líu ríu chạy theo mùi Tết bằng hình ảnh ngộ nghĩnh vui mắt của gương mặt ông địa mà mấy anh đó đội ở trên đầu… Mùi Tết, là câu hát "Trên đường đi lễ xuân đầu năm…" mà tôi nghe vang vang từ radio ba tôi bật lên nghe ở trong nhà.
Tôi nhớ cái cảm giác hân hoan khi má biểu tôi lấy cái này cất cái kia, vui sướng được phụ dọn dẹp trang hoàng lại nhà cửa, và dường như Tết đã ngự trị trong nhà tôi qua những khung cửa vừa được phủ lên một lóp sơn mới, những tấm màn ren hoa treo ở cửa khiến nhà tôi trở nên xinh xắn vô cùng. Tôi chạy ra đằng trước ngó mấy chậu Vạn Thọ má tôi chưng ở trước nhà, tôi chạy trở ngược ra đằng sau ngó chị tôi đang đứng trên chiếc ghế treo mấy xâu lạp xưởng lên cao. Tôi cõng Tết trên lưng trẻ thơ chạy khắp nhà!
Mùi Tết, trong tôi còn là mùi thơm chua dịu từ những diệm dưa giá, diệm củ kiệu, mà má và mấy chị của tôi chuẩn bị hết mấy ngày mới xong, giờ đám củ kiệu đã nằm yên đẹp mắt trong diệm sau khi được cắt tĩa cẩn thận, còn diệm dưa giá nhìn đến bắt mắt thì thôi, với màu trắng ngần mập ú của những cọng giá nằm lẫn giữa màu xanh đậm mượt mà của lá hẹ, mùi Tết và màu Tết tuyệt vời tụi tôi có được, có phải từ má tôi mà ra, từ những sương nắng sớm trưa của ba tôi bao ngày vất vả?
Mùi Tết, tôi còn nghe thấy được từ hai bình hoa huệ trắng tinh khiết mùi hương, từ mùi trầm nhang thoang thoảng trên bàn thờ trang nghiêm, với bộ lư đồng vừa được anh em tôi chùi lau lại sạch bóng, xen lẫn ngạt ngào của mâm trái cây ngũ quả, của cành mai đầy nụ mà má nói: - “Đi chợ sớm lựa ghê lắm, mới được cành mai này mua về chưng ở trong nhà”.
Và mùi Tết, tôi còn nghe được (do tuổi nhỏ nôn nao, tôi có được đâu, thẳng sâu giấc ngủ) từ âm thanh của tiếng vó ngựa chạy khuya, tiếng lóc cóc gõ nhịp trong đêm, chầm chậm đều đều, từ những lào xào bước đi, từ những râm ran giọng nói của những người đi chợ sớm, chắc là cũng giống như má tôi, để lựa cho được những thứ tươi ngon nhất, mua về bày Tết trong nhà.
Mùi Tết, tôi nghe được từ tiếng pháo nổ đì đùng rãi rác trước giờ giao thừa, rồi bất chợt bùng lên vang dội, khi đồng hồ gỏ đúng giấc nửa đêm, làm những chú chó nhỏ trong nhà cụp đuôi sợ hãi, nấp dưới gầm bàn. Tôi cũng nghe mùi Tết từ khóe mắt cay nồng, bởi mù mịt khói pháo tỏa bay, xác pháo đỏ hồng tơi tả nằm vương vãi khắp sân, lại có những xác pháo mãi mê tung tóe, nên vướng lên những cành cây trước nhà, làm cho cây mận nhà tôi nhìn trông thật vui mắt.
Mùi Tết, tôi cũng nghe được từ những đồng tiền lì xì còn thơm mùi giấy mới, tôi nhớ mình điệu đàng với chiếc bóp nhỏ màu sắc, có dây đeo thả dài xuống tới ngang eo, chốc chốc lại chạy vào bên trong, đổ hết bao lì xì ra trên giường, đếm tới đếm lui coi mình đã có được bao nhiêu rồi, tiền mừng tuổi?
Mùi Tết, còn thơm hương từ mùi vải mới mà năm nào má cũng may cho các con mình, tôi cứ mang ra vuốt tới vuốt lui những bông hoa in trên vải, tôi ngửi đến đã thèm mùi vải còn tươi nguyên. Tôi vui mừng đến mức không dám mặc thử, chỉ dám ướm trên người mình rồi nghiêng ngó trước gương. Và niềm vui ấy, tôi nôn nao để dành cho tới ngày tiệm chụp hình “Phạm Sử” gần khít nhà tôi mở cửa, nguyên y rộn ràng, tôi mặc lại áo mới tinh khôi, cài lên trên tóc chiếc nơ hồng nhỏ xíu, mang tiền mình được lì xì bước vào tiệm, rồi nghiêng nghiêng đầu cười với cành hoa giả trên tay.
Và cứ như thế, tôi cũng chộn rộn trước những ngày giáp Tết, dù tôi chẳng làm gì nên chuyện. Tôi lăng xăng ôm những mùi hương yêu thương, hòa quyện trong mái gia đình tôi đi vào giấc ngủ, giấc ngủ rộn ràng của đứa trẻ nhỏ trông chờ cho đêm mau qua, ngày mau hết, cho Tết mau mau chạm cửa nhà mình.
Và cũng không biết cho đến tự bao giờ, tôi nhận ra rằng, mùi Tết với tôi còn là mùi mồ hôi nhọc nhằn vất vả sớm hôm của ba má! Cái mùi mặn nồng ấm áp mà suốt đời tôi không thể quên, những khi được ba tôi ôm vào lòng, trong lúc ba nằm đong đưa trên võng cho đôi phút ngắn ngủi giấc trưa, của những giọt mồ hôi chảy dài trên trán má chưa kịp lau, nhưng lại lo lắng vuốt khô chổm tóc trán ướt bê bết, sửa ngay ngắn lại vạt áo ngược xuôi, vì ham chơi đùa chạy nhảy, mà đứa con gái nhỏ chẳng hay. Đó chính là mùi Tết tôi suốt đời không quên, suốt đời tôi thương nhớ. Cái mùi Tết đã mang đến cho anh chị em tôi được hưởng đủ đầy tròn vẹn bao nhiêu mùa Tết chúng tôi có được trong đời, mãi cho đến bây giờ, ba má tôi đã thật sự đi xa.
Bùi Tuyết Mai - VNExpress